Chapter 2. TIÊN TRI
Written by: Lucifer
10 năm về trước...
Hôm nay là một ngày đông lạnh. Những bông hoa tuyết tinh khôi và thuần khiết không ngừng rơi, phủ lên mặt đất một chiếc chăn trắng ẩm ướt. Không khí lạnh lẽo và khô hanh đến khó chịu, cả ngôi làng Hypil chìm trong sự im lặng hiu hắt. Lẽ hiển nhiên, vào tiết trời đông thế này, ai cũng muốn ở trong nhà, cạnh cái bếp lò ấm áp và bữa ăn thịnh soạn với thịt hươu muối phơi khô.
Vị chúa làng Herga chậm rãi bước đi, để lại sau lưng những dấu chân còn lưu lại trên tuyết. Dù cổ áo đã dựng cao hết mức, kèm theo chiếc mũ da gấu dày dặn ôm sát tai, nhưng mỗi lần cơn gió lạnh thấu xương ào đến, cơ thể ông vẫn run lên vì lạnh. Vị chúa làng tỏ vẻ cáu kỉnh thấy rõ. Đáng lẽ bây giờ ông đang ngồi bên ngọn lửa ấm áp, vậy mà không dưng lại phải ra ngoài trong lúc thời tiết tồi tệ như thế này.
Vị tiên tri già của làng đã nhận được ý chỉ quan trọng từ thần, ngay lập tức triệu hồi chúa làng và các vị có chức sắc quan trọng đến.
Không lâu sau, từ xa đã hiện ra một ngôi nhà gỗ. Giữa hàng vạn những cây thông phủ đầy tuyết và nền đất trắng xoá, nom nó thật nổi bật. Ngôi nhà gỗ không lớn, chỉ đủ để che nắng mưa. Sau bao năm tháng dãi dầu theo thời gian, màu gỗ giờ đã phai nhạt, chỉ còn lại những vệt màu loang lổ. Herga bước lại gần, khẽ đẩy cánh cửa. Cánh cửa kêu kẽo kẹt vài tiếng rồi từ từ lùi vào trong. Nó không khoá. Ông bước vào, không khí ấm áp trong này thật khác hẳn với bên ngoài.
Trên chiếc bàn tròn - cũng bằng gỗ - tất cả mọi người đều đã đến đông đủ. Lão tiên tri già Lhorn đang ngồi ở cái ghế bành cũ kĩ đặt cạnh lò sưởi, bàn tay cầm một que củi cháy dở. Nghe thấy tiếng động, lão quay lại:
- Ồ, vị chúa làng đáng kính đã tới. Cuộc họp có thể bắt đầu được rồi. - Lhorn ném que củi đó vào chiếc lò sưởi, những bông hoa lửa yếu đi rồi bùng cháy mạnh mẽ hơn.
Herga cởi chiếc áo khoác ẩm ướt và cái mũ dính đầy tuyết ra, phủi qua loa rồi treo lên mắc, đoạn ngồi xuống chiếc ghế dành riêng cho mình. Sau khi ông yên vị, mọi người chuyển hướng nhìn sang vị tiên tri già với vẻ chờ đợi. Ắt hẳn phải có việc gì rất hệ trọng, Lhorn mới cho triệu hồi tất cả gấp tới vậy. Thường thì, lão sẽ gửi lời mời từ một tuần trước khi cuộc họp diễn ra, tuy nhiên lần này lại chỉ thông báo trước một ngày.
Lhorn không vội bắt đầu ngay. Lão chậm rãi tiến tới chỗ cánh cửa ra vào, thận trọng khép nó lại và chặn bằng thanh gỗ dài. Lần lượt từng ngọn đèn một, vị tiên tri già thổi tắt chúng. Vẫn những hành động khoan thai như thế, lão ngồi xuống chiếc ghế bành cạnh bếp lò. Mọi người liếc nhìn lão bằng ánh mắt khó hiểu, xen lẫn sự nghi hoặc. Lhorn không nói gì, đôi mắt lão nhắm lại đầy thanh thản, cứ như lão chẳng còn gì vướng bận ở cõi tạm ngắn ngủi này. Vị tiên tri già đang tiếp nhận ý chỉ từ thần linh, và mỗi lần như vậy, lão thường trầm ngâm rất lâu. Các nhà tiên tri luôn thế - đối với họ, thời gian là để ngẫm nghĩ, để đưa ra sự tiên đoán đúng đắn nhất, tránh những rắc rối về sau. Khả năng tiên đoán tương lai không hề tốt, thậm chí còn mang lại đau khổ. Các vị thần cũng có thể tước nó đi bất cứ lúc nào, nếu chúng ta dùng nó để phục vụ những mưu đồ xấu xa.
Chúa làng Herga dần mất kiên nhẫn. Bao nhiêu việc có thể giải quyết, vậy mà ông phải ngồi ở đây lãng phí thời gian? Các vị chức sắc quan trọng trong làng lấm lét đưa mắt nhìn nhau, họ cũng tỏ vẻ sốt ruột và bồn chồn thấy rõ. Tuy nhiên, bọn họ lại sợ kinh động đến thần linh, vì vậy chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt chờ lão tiên tri mở đầu cuộc họp.
Có lẽ là rất lâu sau, Lhorn mới chầm chậm mở mắt ra.
- Đứa bé được lựa chọn đã xuất hiện. - Giọng nói khàn đục của lão vang lên, chậm rãi và khoan nhặt. Cứ như, việc lão đang nói lúc này chỉ là một việc rất bình thường.
Tiếng xôn xao nổi lên, phá vỡ bầu không khí căng thẳng suốt từ nãy tới giờ. Ai cũng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó lại là phấn chấn. Các vị thần linh vẫn nhớ đến họ, đến ngôi làng Hypil này!
Có lẽ, chúng ta nên hiểu đôi chút về "Đứa bé được lựa chọn". Không ai trong ngôi làng này không biết về nó. Đó là đứa bé nhận được sự bảo hộ của thần linh, và nó sẽ là bất khả xâm phạm. Bất cứ ai, đúng, bất cứ ai muốn hãm hại nó, đều phải chịu sự đau đớn về thể xác không gì sánh bằng. Sứ mệnh nó mang trong mình sẽ trở thành máu thịt của chính đứa bé đó, không thể tách rời, và trở thành sức sống mạnh mẽ đến kì lạ. Nó sẽ không chết khi chưa hoàn thành sứ mệnh: nếu bị dồn vào bước đường cùng, bản năng sinh tồn sẽ biến nó thành một con thú hoang điên dại...
Vị chúa làng Herga có vẻ không tin vào điều mà lão tiên tri già nói, ông lớn tiếng phủ định:
- Không thể như thế được, thật vô lí! Đã ròng rã 20 năm nay, "Đứa bé được lựa chọn" không hề xuất hiện! - Không phải là ông không muốn tin, mà là điều này không có cơ sở, quá khó để tin vào nó.
Không khí bỗng lắng xuống. Mọi người, trừ vị chúa làng, đều nín thở chờ đợi câu trả lời của lão. Cho đến tận bây giờ, sứ mệnh của đứa trẻ đó vẫn là một ẩn số với tất cả dân làng Hypil. Nhưng, chúng luôn rời làng khi vừa tròn 14, và mất tích từ khi ấy. Không còn ai nghe thấy tin tức gì từ nó, không còn ai từng thấy nó nữa. Dòng máu luân chuyển trong huyết quản "Đứa bé được lựa chọn" một phần cũng là của thần, vì vậy nó có được chút sức mạnh. Những đứa trẻ may mắn ấy tuy nhận được sự kính trọng ngang với chúa làng, nhưng lại gánh trên vai một gánh nặng không thể trút bỏ. Thân phận cao hơn dân làng một bậc, đương nhiên trách nhiệm cũng nhiều hơn, luôn có sự công bằng ở đây. Cứ theo thông lệ, 10 năm một lần, sẽ có một đứa trẻ may mắn được thần linh ban phước, và vị chúa làng phản đối như vậy cũng có căn cứ. Suốt 20 năm nay, không có ý chỉ nào từ thần linh ban xuống. Điều đó đồng nghĩa với việc, không có đứa trẻ nào nhận được sự bảo hộ của thần nữa. Dân làng xôn xao một thời gian, bọn họ ngộ nhận, lẽ nào thần linh đã quên mất bọn họ? Thấm thoắt 20 năm đã trôi qua, sự việc dần chìm vào quên lãng.
Một lần nữa, Lhorn không đáp lại lời của vị chúa làng. Tiếng củi cháy lép bép vang lên, dường như là âm thanh duy nhất ở đây.
Herga thở hắt ra một tiếng đầy mệt mỏi. Lát sau, ông hạ giọng:
- Đứa bé đó...là ai?
Trên đôi môi khô nẻ của vị tiên tri già bỗng nhếch lên, vẽ thành một nụ cười bí hiểm.
- Thần linh chỉ tiết lộ, nó mang tên ARANE.
Chúa làng ngả người, lẩm bẩm:
- Arane....Đứa bé được lựa chọn...là Arane.
Trong tiếng Hypil, "Arane" chính là Hi vọng.
Đó cũng là cái tên gắn liền với số phận của nó - Arane!
"Nếu bị dồn vào bước đường cùng, bản năng sinh tồn sẽ biến nó thành một con thú hoang điên dại..."
Một tên lính vận hết sức lực, nhào về phía trước. Lưỡi giáo trong tay hắn ta xé gió bay đi, lao vun vút. Phập! Arane xoay người né, lưỡi giáo cắm sâu vào lớp lá cây mục ruỗng dưới chân chỉ cách vài tấc. Một tên buông lời chửi thề đầy bực tức. Quay đầu lại, nó nheo mắt, cố nhìn thật rõ sau lưng mình có tổng cộng mấy tên lính. Qua tấm màn bóng đêm mờ đục, hai tên đang đuổi theo nó, chỉ còn cách một sải tay nữa. Đằng trước có khúc ngoặt. Arane tập trung tinh thần, nó nhất định phải bình tĩnh. Bàn chân đau nhói liên hồi vì đá vụn, chưa kể vô số những cái hố bị lá khô mục che khuất khiến nó có thể lún xuống bất cứ khi nào. Những tưởng nó sẽ thoát khỏi bọn chúng, nhưng không. Một tên lính mai phục từ trước, nhào ra khỏi chỗ núp - một bụi cây rậm ẩn khuất trong bóng tối. Arane lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Bọn lính dần dần dồn thành một vòng tròn, vây nó lại ở chính giữa. Những khuôn mặt lạnh lùng ấy chằm chằm dán mắt vào nó, giống như con thú săn mồi không cảm xúc.
Khoảng cách ngày một rút ngắn...
Một con dao găm từ đâu phóng tới, tàn nhẫn đâm sâu vào da thịt nó. Arane thét lên một tiếng kinh hoàng. Cơn đau dữ dội từ cánh tay lan đến đầu, nó quay cuồng choáng váng trong sự đau đớn khổ sở...
- Haha, rốt cuộc cũng tóm được! Con nhóc này cũng thật biết cách hành hạ người khác, đuổi nó phải hơn một canh giờ rồi đấy!
- Không còn thời gian đâu, mau xử lí nhanh gọn rồi rút thôi. - Một tên lính lăm lăm trong tay ngọn giáo, bước lại gần Arane.
Thứ vũ khí vô tình đó giơ cao lên...Và đúng lúc nó sắp sửa chạm vào Arane, một bàn tay bỗng chặn nó lại bằng một sức mạnh kinh hồn!
Ngọn giáo kêu "rắc" một tiếng, bị bẻ gãy làm đôi một cách dễ dàng. Tên lính ngẩn người, đôi mắt trố ra tỏ vẻ kinh ngạc, một tay vẫn cầm cán ngọn giáo gãy chưa kịp phản ứng.
Arane từ từ ngồi dậy, và khi gương mặt nó quay về phía đám lính, bọn chúng há hốc mồm vì kinh ngạc. Đôi mắt mang màu đỏ rực của máu, dưới bóng đêm nom càng thêm phần ghê rợn. Máu trên cánh tay nó nhỏ giọt xuống đất, hoà cùng thứ mùi ẩm mốc của lá mục là mùi tanh tưởi khó chịu. Những tên lính run như cầy sấy, lùi dần lại mong tìm được đường thoát thân.
Arane không còn là Arane, nó giờ là một con mãnh thú đói mồi đòi thoả mãn. Tiếng thở khò khè trong đêm tĩnh mịch khiến ai cũng lạnh gáy. Bàn tay của nó không phải của một con người. Những chiếc móng vuốt mọc dài, sắc và nhọn, tưởng chừng một vết thương do chúng gây ra cũng đủ chí mạng. Nó ngước lên, đôi mắt đỏ rực đó long sòng sọc, bao trùm Arane là sát khí kinh hồn bạt vía...
|
|